Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Học nghề

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16
    Được sư phụ tận tình chỉ bảo, Ông cụ rất kiên trì với công việc của mình. Một lúc sau, mồ hôi ướt đẩm, nhưng thấy cần phải “tính tiếp” nên lại cầu cứu sư phụ! Nhưng ngoài giờ làm việc nên sư phụ Vân tắt máy để về với vợ, Ông cụ đành để lại lời nhắn.

    Sáng sớm hôm sau, anh Vân đến cơ quan, y phục chỉnh tề, dáng dấp đạo mạo, nhưng người tinh mắt, sẽ thấy anh Vân có vẽ bơ phờ, uể oải. Công việc đầu tiên trong ngày là duyệt hộp thư thoại, vì điều cần thiết là có những tin nhắn cần xóa ngay lập tức.
    Trong hộp thư thoại chỉ có tin nhắn của Ông cụ, nhưng rất khó nghe, đứt khoãn, tiếng thở nhiều hơn lời thoại:
    - Sư phụ...ơi...không còn kéo lên...khì!...chỉ có tụt xuống...khì!...em...tôi...tiện tay thay luôn 2 con trở hai bên phía trên...khì!....khì...nhưng....
    Điện thoại anh Vân hết pin, không nghe tiếp được, tắt máy, bực bội, lẩm bẩm:
    -“ Có thế thế mà cũng không xong! chắc là cũng hết pin như mình”
    Sư phụ Vân nhoẽn một nụ cười bí mật rồi nghiêm trang bước vào phòng hợp tiếp.

    Comment


    • #17
      hay quá đang tính đọc tiếp mà hết mất rồi, một diễn đàn thật thú vị, đúng là đam mê là sáng tạo

      Comment


      • #18
        Nguyên văn bởi ptoanel Xem bài viết
        Được sư phụ tận tình chỉ bảo, Ông cụ rất kiên trì với công việc của mình. Một lúc sau, mồ hôi ướt đẩm, nhưng thấy cần phải “tính tiếp” nên lại cầu cứu sư phụ! Nhưng ngoài giờ làm việc nên sư phụ Vân tắt máy để về với vợ, Ông cụ đành để lại lời nhắn.

        Sáng sớm hôm sau, anh Vân đến cơ quan, y phục chỉnh tề, dáng dấp đạo mạo, nhưng người tinh mắt, sẽ thấy anh Vân có vẽ bơ phờ, uể oải. Công việc đầu tiên trong ngày là duyệt hộp thư thoại, vì điều cần thiết là có những tin nhắn cần xóa ngay lập tức.
        Trong hộp thư thoại chỉ có tin nhắn của Ông cụ, nhưng rất khó nghe, đứt khoãn, tiếng thở nhiều hơn lời thoại:
        - Sư phụ...ơi...không còn kéo lên...khì!...chỉ có tụt xuống...khì!...em...tôi...tiện tay thay luôn 2 con trở hai bên phía trên...khì!....khì...nhưng....
        Điện thoại anh Vân hết pin, không nghe tiếp được, tắt máy, bực bội, lẩm bẩm:
        -“ Có thế thế mà cũng không xong! chắc là cũng hết pin như mình”
        Sư phụ Vân nhoẽn một nụ cười bí mật rồi nghiêm trang bước vào phòng hợp tiếp.
        Tiếp đi bạn ! Hay quá !

        Comment


        • #19
          Hết hợp rồi lại họp, Anh Vân hôm nay tuy mệt nhưng lúc nào cũng say sưa nhiệt tình. Phiên họp hôm nay anh Vân làm anh em hơi bất ngờ vì anh chuyển sang một đề tài không có trong chương trình nghị sự;
          - Các anh chị em bên khối đào tạo, huấn nghệ, cần phải chú ý. Trong quần...chúng...ta cần phải quan tâm nâng đở các học viên cao tuổi, thí dụ như cụ học nghề 70 tuổi.....

          Anh Vân thao thao bất tuyệt vì trong lòng luôn miên man đồng cảm với ông cụ học trò U70. Một mai mình về hưu, rồi cũng cao tuổi! Mình còn ý chí như ông cụ hay không? Mình còn sức lực như ông cụ hay không???

          Dù ý chí có thể tàn, sức lực có thể cạn, như cố gắng thì bao giờ cũng cần phải có để mà sống!

          Comment


          • #20
            Đằng sau chuyện ông cụ sửa TV:
            1. Hôm ông cụ từ chỗ Nhà Thùng quay về làm với Vân sư phụ, Vân sư phụ hỏi:
            - Sao cụ không làm ở bên ấy?
            - Bên ấy, Nhà Thùng sư phụ suốt ngày "cót két" (code), cụ chịu không được. Có mỗi một cái TV quay mong mòng, chán lắm.
            - Thế bên ấy ăn uống thế nào?
            - Thì cũng ăn uống bình thường, vợ Nhà Thùng thuộc lòng câu chuyện "Phù phù tại thượng, trầm trầm tại hạ"(*) nên lão suốt ngày ăn cơm với canh mỡ. Còn uống, thì Nhà Thùng sư phụ còn trẻ nhưng thích uống "ông già chống gậy", bắt lão uống món "diệt cò ke"(**), giá mà có rượu gì tre trẻ thì lão cũng còn ở lại.

            2. Chẳng biết Nhà Thùng có bày cho ông cụ hay không mà sau khi ở chỗ Nhà Thùng về lại với Vân sư phụ, cụ thuộc lòng mấy câu thơ về TV như:
            "...Ti vi hàng xóm kề bên
            Vừa sờ đến núm, màu lên ào ào"
            với lại mấy cái "mật mã" để gọi tên TV như Vợ tôi bỏ (VTB), Tôi chọn lầm TCL)... L... gái (LG). Bó tay sư phụ!

            (*) Chuyện này tôi kể sau, ai biết rồi thì kể luôn, xin cám ơn.
            (**) Diet Coke
            Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

            Comment


            • #21
              "Phù phù tại thượng, trầm trầm tại hạ" (= nhẹ thì nổi lên trên, nặng thì chìm ở dưới)
              Một anh có bạn đến chơi, cũng đã đến bữa nên mời bạn ở lại ăn cơm. Nhà nghèo, nhưng quý bạn nên vợ chồng anh chịu khó tiếp đãi bạn cho tử tế. Trong mâm cơm, ngoài mấy món "đưa cay" thì có 2 tô canh dành cho 2 người. Tô canh bên chủ nhà chỉ thấy có rau, bên người bạn còn thấy có mấy miếng thịt mỡ nổi trên bát. Anh chủ nhà có vẻ hơi khó chịu vì nếu thế thì làm 1 tô thôi, ai lại "phân chia giai cấp" như vậy.
              Người vợ biết tính chồng, nói với anh rằng:
              - Anh ơi, "phù phù tại thượng, trầm trầm tại hạ". Anh cứ tiếp bạn đi, em xuống làm nốt món cá mương xào dưa cải cho 2 anh lai rai nhé.
              Anh chồng hiểu ý, khua đũa xuống dưới đáy bát canh thì dưới đáy bát canh của anh toàn thịt nạc.
              Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

              Comment


              • #22
                Nguyên văn bởi buikhacthinh Xem bài viết
                Hay thật đấy,tớ thích nhất câu"SƯ PHỤ VÂN ĐANG BẬN HỢP...."
                Thực ra là ptoanel định viết là "họp giao..........ban"
                Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

                Comment


                • #23
                  Nguyên văn bởi HTTTTH Xem bài viết
                  Thực ra là ptoanel định viết là "họp giao..........ban"
                  Hợp hợp tương giao, họp họp tương kế
                  Tương kế tựu kế, tương giao tựu..."hình"...
                  Chuyện nào ra chuyện nấy, thấy sao để vậy, bàn ra, bàn vô, Vân sư phụ dần xương, PT chuồn trước...
                  Last edited by ptoanel; 26-11-2011, 00:23.

                  Comment


                  • #24
                    Tính khoe khoang và tính khách sáo là 2 tính chất luôn được kho tàng tiếu lâm chiếu cố.
                    Nhân chuyện Phù phù, trầm trầm, (top layer / bottom layer) Ptoanel có chuyện sau đây:

                    R: Hôm nay mấy cậu ghé tớ lai rai, tớ mới tát ao, cá quá nhiều, ăn hoài không hết!

                    S: Vây ư?...Sao bằng ao cá nhà tớ? Dở lục bình lên là thấy cá!...Dở lục bình là thấy toàn cá!

                    T: Xí?...Có thế mả cũng khoe?...Ao nhà tớ, dở cá mới thấy lục bình cơ!
                    Last edited by ptoanel; 26-11-2011, 11:31.

                    Comment


                    • #25
                      Mấy cậu nhóc ngồi tám với nhau.
                      Một cậu khoe: Bố tớ làm to nhé, bố tớ nói một tiếng, cả mấy trăm người nghe.
                      Cả lũ: Bố cậu làm gì?
                      Bố tớ là thầy giáo, làm hiệu trưởng. Thứ Hai chào cờ, bố tớ hô một tiếng, cả trường đứng nghiêm.
                      Cậu khác: Bố cậu ăn thua gì? Bố tớ là đại tá, chỉ huy cả một sư đoàn mấy vạn người. Bố tớ hô một tiếng, cả vạn người nghe.
                      ....
                      Các cậu nhao nhao kể về bố mình, chỉ một cậu ngồi tủm tỉm có ý không muốn tham gia. Cuối cùng, cả bọn hỏi:
                      Thế còn bố cậu? Bố cậu chắc chẳng hô nổi ai đâu nhỉ?
                      Cậu trai: Bố tớ chẳng hô, nhưng bố tớ bắt bố các cậu quay trái, bố các cậu phải quay trái; bố tớ bắt bố các cậu quay phải, bố các cậu phải quay phải; bắt bố các cậu cúi xuống, bố các cậu phải cúi xuống, khi nào bảo ngửa lên thì lại phải ngửa lên. Bố tớ còn cầm tai mà kéo nữa...
                      Cả bọn: Thằng này láo, mày dám nói thế à ???
                      Cậu trai: Ừ thì thật thế mà. Bố tớ là thợ cắt tóc.
                      Last edited by HTTTTH; 17-12-2011, 12:35.
                      Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

                      Comment


                      • #26
                        Có bác nào viết ông cụ đó giờ ra sao không ạ? Em có qua Văn Điển hỏi nhưng họ bảo là lên DIENTUVIETNAM mà hỏi.

                        Các bác kể tiếp đi xem hiện giờ ông cụ đó ra sao rùi. Có khi nào trong lúc sửa tivi vô tình ông cụ sờ tay vào cái núm..cái núm...nên đã kết thúc khóa học rồi không?
                        Attached Files
                        email:

                        Comment


                        • #27
                          Thế thì "ÔNG CỤ" này có tên là Thiến-Anh (thaithienanh), thành viên của diễn đàn này.
                          http://www.dientuvietnam.net/forums/...thienanh-4596/
                          Ông cụ này không chỉ sờ tay vào núm, mà sờ 2 tay vào 2 núm, với lập luận rằng 2 núm có cùng điện thế, sờ 2 tay vào 2 núm thì không có dòng chạy qua người (người đã cách điện với đất do đang ở trên giường)... nên không sợ bị điện giật.
                          Do đó chưa có danh sách ở Văn Điển
                          Last edited by HTTTTH; 17-12-2011, 12:33.
                          Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

                          Comment

                          Về tác giả

                          Collapse

                          nguyendinhvan Tìm hiểu thêm về nguyendinhvan

                          Bài viết mới nhất

                          Collapse

                          Đang tải...
                          X