Dạo này thời tiết hơi "nóng", thấy tâm tình các bác trong mục Tâm tình dân kỹ thuật cứ "dại" hẳn ra, đọc thấy chán ngắt! Vậy mạn phép thay đổi không khí cho nó "mát" bớt.
Ngày trước lúc chưa biết cóc khô gì về điện tử (thật ra đã biết in ít), hay đi chơi chung với mấy bác "điên nặng" thấy thích lắm vì thấy bác nào cũng vui tính & rất ít khi nóng tính. Bác nào bác đó không nói thì thôi, hễ nói ra là chuyện tiếu lâm cứ ào ra miệng, cười tít mắt suốt ngày. Nói chuyện với mấy bác ấy cứ là phải cười theo, cười toe cả miệng, sái cả hàm, đau cả ruột, chảy cả nước mắt.
Lại thấy ai nấy dù là dân kỹ thuật đầu bù tóc rối làm việc tối tăm mặt mũi nhưng rất yêu đời. Ai nấy,10 người hết 9, ngày nào cũng vợ réo con kêu, cõng cái "cơm áo gạo tiền" chai cả lưng nhưng lại lấy những chuyện đó để vui với nhau như là những chuyện hiển nhiên ai cũng phải "bị".
Lại thấy các bác ấy dù khi làm việc rất chi tiết tỉ mỉ, kỹ lưỡng (tính bằng milivol) nhưng ngoài công việc thì rất thoáng, nói chuyện chẳng bao giờ chấp nhặt lẻ tẻ dù cho bạn giỡn có hơi quá hoặc khi bị "chọt" vu vơ. Khi tôi buồn lại kiếm các bác "điên nặng" ấy để thấy yêu đời hơn.
Nhìn thấy các sự "thoáng" đó , tôi bỗng thích các chủ đề của hầu như tất cả các cuộc nói chuyện của các bác ấy, dần dà hiểu thêm in ít về các ngành nhỏ của điện tử và về triết lý điện tử, trong đó có cả triết lý cuộc sống. Thật là may mắn thay! Vậy mà sao dạo này tôi thấy diễn dàn có nhiều chuyện làm chẳng thể "yêu đời " được, chẳng lẽ các "gã điện tử gạo cội" đã tuyệt chủng hết rồi sao?!? dân điện tử vui tươi yêu đời lắm mà!?!
Ngày trước lúc chưa biết cóc khô gì về điện tử (thật ra đã biết in ít), hay đi chơi chung với mấy bác "điên nặng" thấy thích lắm vì thấy bác nào cũng vui tính & rất ít khi nóng tính. Bác nào bác đó không nói thì thôi, hễ nói ra là chuyện tiếu lâm cứ ào ra miệng, cười tít mắt suốt ngày. Nói chuyện với mấy bác ấy cứ là phải cười theo, cười toe cả miệng, sái cả hàm, đau cả ruột, chảy cả nước mắt.
Lại thấy ai nấy dù là dân kỹ thuật đầu bù tóc rối làm việc tối tăm mặt mũi nhưng rất yêu đời. Ai nấy,10 người hết 9, ngày nào cũng vợ réo con kêu, cõng cái "cơm áo gạo tiền" chai cả lưng nhưng lại lấy những chuyện đó để vui với nhau như là những chuyện hiển nhiên ai cũng phải "bị".
Lại thấy các bác ấy dù khi làm việc rất chi tiết tỉ mỉ, kỹ lưỡng (tính bằng milivol) nhưng ngoài công việc thì rất thoáng, nói chuyện chẳng bao giờ chấp nhặt lẻ tẻ dù cho bạn giỡn có hơi quá hoặc khi bị "chọt" vu vơ. Khi tôi buồn lại kiếm các bác "điên nặng" ấy để thấy yêu đời hơn.
Nhìn thấy các sự "thoáng" đó , tôi bỗng thích các chủ đề của hầu như tất cả các cuộc nói chuyện của các bác ấy, dần dà hiểu thêm in ít về các ngành nhỏ của điện tử và về triết lý điện tử, trong đó có cả triết lý cuộc sống. Thật là may mắn thay! Vậy mà sao dạo này tôi thấy diễn dàn có nhiều chuyện làm chẳng thể "yêu đời " được, chẳng lẽ các "gã điện tử gạo cội" đã tuyệt chủng hết rồi sao?!? dân điện tử vui tươi yêu đời lắm mà!?!
Comment