Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Cái Vinh và cái Nhục khi kết thúc ngày cầm que đo điện.

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Cái Vinh và cái Nhục khi kết thúc ngày cầm que đo điện.

    Giờ G sắp đến,tôi sắp được cái quyết định về hưu.Kiếp cầm mỏ hàn của tôi chẳng phải là quan,cũng chẳng phải là thợ.Chính xác gọi là nữa thầy nữa thợ,nữa bầy tôi.

    Tại sao lại có cái vụ bầy tôi ở đây?Thiên hạ bây giờ đua nhau thành lập công ty buôn bán máy móc,thuê kỹ sư về làm seo, xiếc gì đó để bán máy.Công việc hậu mãi là của chúng tôi.Ôi cái nghiệp quá nặng,vinh thiên hạ hưởng,nhục mình nghe thiên hạ chửi.Cái Vinh thì ít,cái Nhục thì nhiều,đôi khi phải sợ cả cái thằng hai lúa lên mặt thuyết an tòan về điện dù nó chưa bao giờ biết cái đồng hồ đo điện vuông hay tròn.Nó thuyết kệ nó mình cứ gật đầu lia lịa,nhìn mặt nó mà chọn thời gian đưa giấy tờ cho nó ký,nó mà ko ký về gặp sếp lại thêm 1 lần nhục nữa.

    Cái Nhục thì nhiều quá ko kể hết,còn cái Vinh Ư? đàng sau cái hào nhóang đó là con dao sẳn sàng đâm vào lưng bất kể thời điểm nào.Bạn càng giỏi,kinh nghiệm càng nhiều thì tỷ lệ sửa chữa các máy bị nhức đầu sổ mũi càng cao.Nhưng đến ngày nó bệnh nặng,thằng mua cằn nhằn thằng bán,thằng bán chửi thằng hậu mãi,thằng hậu mãi nhe răng cười trừ dù trong bụng đang sử dụng tiếng Đ...an M...ạch.

    Vinh khi cầm cái quyết định về hưu,mấy ai làm cái nghề điện nặng này không bị đứt gánh giữa đường?và chuẩn bị tư thế Nhục khi hàng tháng xin thêm tiền vợ đi uống cà phê hè phố.Nào các bạn trẻ,có khi nào các bạn tính đến ngày kết thúc cầm que đo điện chưa nhỉ?

  • #2
    bac vi van pham noi cung co li

    Comment


    • #3
      Bác vivanpham nói chí lý chí lý. Thằng kỹ thuật làm thuê quốc mướn bị khách hàng nói đã đành lại còn bị ông xếp la. Thằng kinh doanh thì chỉ lo làm sao bán được hàng bất kể sau này kỹ thuật có vướng mắc gì hay không nó mặc kệ. Ông xếp thì chỉ to mồm kêu là làm được chứ sao không. Chả lẽ lại bảo xếp đi mà làm, chả lẽ lại nói toẹt với khách là tại thằng kinh doanh nó muốn bán được hàng. Đành ôm giấc mộng một ngày được về nhà mà không phải xin tiền ai thôi. hic hic. Muốn thay đổi mà không biết thay đổi từ đâu. Đã bao giờ các bạn nghĩ một ngày nào đó bạn không biết mình có nên thay đổi cuộc sống hiện tại nhưng rồi lại nghĩ không biết còn kịp hay không chưa ?
      Nhà phân phối, đại lý bán biến tần,PLC,HMI,AC Servo... Delta

      Mr.Quỳnh 0978706839

      Comment


      • #4
        Có lẽ đây là bài học cuộc sống của dân kỷ thuật. xin cảm ơn bác Mod đã có lời chân thành

        Comment


        • #5
          Con nghĩ nghành nghề kĩ thuật là đáng trân trọng chứ - chỉ tại đất nước còn yếu kém mà con người ta chạy theo quản lý kinh tế nhiều quá nên người làm kĩ thuật như mình cảm thấy tủi. Nhưng mình mới là người tạo ra giá trị cho xã hội - tạo ra sản phẩm chân chính chứ không làm theo kiểu trích lợi nhuận từ người khác.

          Sông dài, Thuyền lớn, Biển rộng bao la.
          Tháo neo ngôn ngữ, lèo lái con thuyền kiến thức nhân loại.

          Comment


          • #6
            Ha ha ha, nghề nào cũng có Vinh có Nhục chớ đâu phải chỉ có dân Kỹ Thuật, có phải không nào? Chỉ có khi ta làm cho ta (tự kinh doanh) thì hơi khác chút thôi. Bác VVP nói làm anh em con cháu chắt.. chít buồn lây lất hết rồi, tinh thần đâu mà làm việc.

            Thấy, cũng như đá bóng , già, lên Huấn luyện viên, bác không còn làm việc nữa thì bác dạy lại cho người khác, thế càng tốt chứ sao.
            Tôi học hỏi hiểu biết của bạn và chia sẻ hiểu biết cho bạn.
            <... vứt bỏ những cái vô dụng để có chỗ chứa những cái hữu ích ...>

            Comment


            • #7
              Nhiều khi thấy nghề kỷ thuật nản thiệt. Mình cũng bị như vậy hoài. Nhưng khổ cái không biết làm gì hết trư việc tối ngày ngồi suy nghĩ sao nó chưa chạy ta......

              Thời buổi giờ làm giỏi chưa chắc đã tốt. Mà phải nịn giỏi nữa mới họa mai.

              Comment


              • #8
                Tôi thì kết thúc cái việc cầm que đo lâu rồi, nhưng phải cầm cái khác cho chính mình!

                Thế mà cái việc "nhe răng cười trừ dù trong bụng đang sử dụng tiếng Đ...an M...ạch" và đầu gật lia lịa miệng khen chí phải....vẫn cứ xảy ra đều đều!

                Còn nhớ mấy năm trước làm mấy cái băng tải cho tên quản lí người Việt trong một cty nước ngoài cách xa cỡ 30km!

                Hàng bảo hành 6 tháng, không bảo hành dây băng, thế mà gần hết hạn bảo hành hắn kêu hư, lên sửa!

                Xem ra thì thấy hắn dùng tải mấy cái ráp (scrap) thừa trong máy dập ra, hắn chạy liên tục, không vệ sinh bao giờ, scrap kẹt trong băng, ru-lô 1 đống...
                Mà cái này mấy lần bảo trì trước đã nói với hắn là phải vệ sinh, không để kẹt băng... bao nhiêu lần.

                Hắn lên mặt giảng đạo như thế là không được, phải thế này, phải thế kia...
                Càng nghe càng cười vỡ bụng càng hiểu ra hắn chẳng phải là cơ khí, chẳng phải điện, chẳng phải điện tử... nhưng cũng không phản biện tiếng nào, vì hắn là khách hàng!

                Lần đó cũng thay thế đồ miễn phí cho hắn, kể cả dây băng tải, khi về chẳng được một lời cảm ơn mà còn kèm theo lời dặn lần sau có sự cố phải lên ngay nhé!


                Lần sau hắn lại điện thoại, trả lời với hắn là hết hạn bảo hành... chịu khó đi tìm chỗ khác đặt nhé!
                Cách sử dụng của anh không đúng kỹ thuật nên tôi không bán hàng cho anh nữa!
                (Không lẽ lại nói anh chả biết gì về kỹ thuật nên không sử dụng được!)


                Thế đấy, dân kỹ thuật thì thường kỹ thiệt!
                Bản thân thì kỹ lưỡng: chưa thấy hoàn thiện thì làm cho hoàn thiện, thấy sản phẩm của mình được khách hàng chấp nhận là thật hạnh phúc!
                Thế nhưng, thường thì phần thiệt hay nhận về phía mình!

                Thế nên, đã làm việc để kiếm cơm: ngoài NHẪN NHỤC ra, ta còn phải NHẪN TÂM!

                Comment


                • #9
                  Đọc xong bài này mà em thấy hoang mang quá.hjx
                  ĐẠI HỌC SƯ PHẠM KỸ THUẬT I

                  Nợ cha một sự nghiệp - Nợ mẹ một nàng dâu

                  Comment


                  • #10
                    Đúng là có một thời gian cầm que đo thì cũng có những nỗi buồn vui lẫn lộn.
                    nhớ lại thời gian minh dùng tâm quyết để phục vụ thì không mang lại ích lợi gì cho bản thân mà còn ngược lại.
                    mình được giao nhiệm vụ sửa chửa tất cả các máy trong cơ quan, cho nên khi máy hư thì bằng mọi cách cũng phải cho nó hoạt động lại trong thời gian sớm nhất, nếu máy chạy tốt , mình được nghĩ tại chổ, nhưng mọi người nói rằng tổ kỷ thuật ở không.
                    Hôm nọ cái máy không chạy mình mỡ ra phát hiện nó bị đứt cầu chì, vậy là mình tháo tung ra hết làm vệ sinh rồi mò mẫm hết mấy ngày, báo cáo lên lảnh đạo nó bị hư công suất đề nghị cấp kinh phí mua, và cứ thế đề nghị mua đủ thứ, linh kiện không hư thì mình đem về làm kinh tế phụ gia đình cũng khá. có một điều bất ngờ là cuối năm bình bầu khen thưởng mình được bầu Chiến sỉ thi đua xuất sắc vì mọi người thấy mình cứ mò mãi mấy cái máy và tưởng rằng mình quá siêng cống hiến nhiều.
                    Không biết mình làm vậy có đúng không................

                    Comment


                    • #11
                      Bác ạ, anh chị em ạ, cháu nghĩ có cái thực tế này là do sự ngu dốt của người quản lý, sự vô trách nhiệm của người kinh doanh.
                      Thực tế này chắc cũng sắp kết thúc thôi.

                      Comment


                      • #12
                        Biết vậy nhưng làm sao được. Cuộc đời muôn hình muôn vẻ mà. Còn ta hãy là chính mình, sống với lí tưởng là được rồi. Cũng hơi buồn thật, mới cầm mỏ hàn, que đo được mấy năm. Ko biết sau này ra sao nữa

                        Comment


                        • #13
                          Đất nước chúng ta chưa phát triển công nghiệp điện tử,khi gia nhập WTO các nhà máy,xí nghiệp giải thể,công nhân tìm việc khác sinh sống,kỹ sư tự tìm con đường cho riêng mình.

                          Trong hòan cảnh đó,xã hội tự động phân chia tầng lớp kỹ thuật. Anh lập cty tự động hóa,chị lập cty tnhh buôn bán máy móc,chú làm "seo",bác mần "sẹc vít".
                          Khi "đã vào cuộc chơi" bộ máy đó kéo chúng ta đi và anh,chị,chú ,bác không thể cưỡng lại được. Anh em nào đã thóat ra khỏi bộ máy hầu hết do không chịu nổi sự khắc nghiệt và bị lọai khỏi cuộc chơi.

                          Dù ở vị trí nào cái Vinh,cái Nhục đều có.Cuộc sống không thể ngồi đấy mà than thân trách phận,chúng ta nhìn rõ các khó khăn hiện tại để tìm giải pháp cho ngày mai.Tôi tin rằng đất nước chúng ta sẽ có ngày mai tươi đẹp.

                          Các bạn trẻ cố lên,phải tự hào không phải ai cũng đủ khả năng ĐIÊN NẶNG rồi CHẾT như chúng ta .CỐ LÊN.

                          Comment


                          • #14
                            Chúng ta có cái vinh: Đó là làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật cao. Chúng ta giỏi ở chỗ ta nói cái mà ta chẳng nhìn thấy bao giờ (điện tử, lỗ trống...), ấy vậy mà nói đúng cái bản chất. Thế mới tài. Những người giỏi hơn chúng ta ở Âu Mỹ Nhật... họ thiết kế, ta sẹc vít. Ta biết hết ... xx% (khg phải là biết tuốt nhé)
                            Nhưng chúng ta có nhiều cái nhục. Nhục là vì ta chỉ sẹc vít, mà chưa đẻ ra được cái cho người khác sẹc vít.
                            Tôi xin kể chuyện làm thuê của tôi, cách nay lâu rồi. Chuyện thật. Vinh Nhục biết liền.

                            Có một thằng cha OPQ nào đó (khg muốn nói tên), bị tịch biên gia sản, bị đi tù vì tội "truyền bá văn hóa phẩm ...", . Ra tù, hắn chọn nghề sửa TV, vì "TV chỉ truyền bá văn hóa của Nhà nước" (theo lời hắn nói). Nhưng khg có kiến thức về TV. Nhờ người (chính xác là thuê người làm) vừa giúp hắn sửa TV hỏng thành TV chạy được để bán kiếm lời, vừa học nghề. Tôi là người đó. Mỗi đêm sửa dăm bảy cái. Cơm ăn, ngủ tại chỗ (nằm đất) bỏ vợ con ở nhà, hy vọng kiếm được chút ít nuôi vợ, mua sữa cho con. Tiền lời chia tứ lục. Hắn rủ tôi nhập vào vốn mua máy hỏng. Lý do xác đáng: Mới ở tù ra khg sẵn vốn. Tôi cũng OK. May còn có lương làm ban ngày đưa về cho vợ. Mọi chi tiêu bản thân nhịn hết.
                            Đến khi hắn tự sửa được khoảng 50% số pan thông dụng, hắn bắt đầu trở mặt. Đỉnh điểm, có một cái TV bị cháy vì quá điện, sửa xong tôi khuyên hắn để theo dõi đã rồi hẵng bán vì máy cũng đã đắp chăn khá lâu, nhưng hắn không chịu, bán liền tay để rút vốn.
                            Y như rằng, sau gần nửa tháng bà chủ máy mới đến kêu sửa (bảo hành). Hắn liền kêu tôi ra, chửi ngay trươc mặt bà khách: "#$%@&... Mày làm ăn như cái con c... tao, bây giờ lo đi mà sửa lại cho người ta, khg thì đ... xong với tao."!
                            Uất quá, tôi xách đồ đến sửa cho người ta, ngay tối đó, tôi thanh toán mọi nợ nần ân oán với hắn. Hắn trả cho tôi số tiền gốc mà hắn đã trưng dụng trong thời gian tôi làm cho hắn (không được thêm 01 đồng lãi nào, tôi cũng bỏ hết, chứ ở lại thì còn bị bóc lột tiếp, mà biết khi nào mới lấy được tiền? Nhà hắn, hắn muốn đuổi mình ra có khó gì...). Không có lấy 01 đồng tiền công của 7 tháng tôi làm thuê cho hắn và dạy nghề cho hắn.
                            Sau khi tôi xách đồ về với vợ, khoảng 6 tháng sau đó thì hắn bán toàn bộ đống chai bao của hắn rồi chuyển qua sửa xe máy, vì "Tao thì đ... nhìn thấy cái gì trong cái TV, mà mày cứ phán như ông trời thế, chứ tao chịu... Bây giờ tao sửa xe máy, cái gì cũng thấy rõ ràng, đỡ nặng đầu". Thế mà hắn cứ tưởng bở. Hix.

                            Vinh là đã giúp đỡ được một con người lầm lỡ bước qua cái giai đoạn khó khăn, gian nan nhất của cuộc đời.
                            Nhục vì đồng tiền to hơn ân nghĩa. Nhục quá, đến bây giờ nghĩ lại vẫn ức. Đồ ăn cháo đái bát (biết là "ăn cháo đá bát" mới đúng, nhưng thằng này đúng là ăn cháo đái bát).
                            Last edited by HTTTTH; 02-11-2010, 19:50.
                            Chưa đỗ tú tài, nên vẫn còn phải đi học.

                            Comment


                            • #15
                              Nguyên văn bởi HTTTTH Xem bài viết
                              Chúng ta có cái vinh: Đó là làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật cao. Chúng ta giỏi ở chỗ ta nói cái mà ta chẳng nhìn thấy bao giờ (điện tử, lỗ trống...), ấy vậy mà nói đúng cái bản chất. Thế mới tài. Những người giỏi hơn chúng ta ở Âu Mỹ Nhật... họ thiết kế, ta sẹc vít. Ta biết hết ... xx% (khg phải là biết tuốt nhé)
                              Nhưng chúng ta có nhiều cái nhục. Nhục là vì ta chỉ sẹc vít, mà chưa đẻ ra được cái cho người khác sẹc vít.
                              Tôi xin kể chuyện làm thuê của tôi, cách nay lâu rồi. Chuyện thật. Vinh Nhục biết liền.

                              Có một thằng cha OPQ nào đó (khg muốn nói tên), bị tịch biên gia sản, bị đi tù vì tội "truyền bá văn hóa phẩm ...", . Ra tù, hắn chọn nghề sửa TV, vì "TV chỉ truyền bá văn hóa của Nhà nước" (theo lời hắn nói). Nhưng khg có kiến thức về TV. Nhờ người (chính xác là thuê người làm) vừa giúp hắn sửa TV hỏng thành TV chạy được để bán kiếm lời, vừa học nghề. Tôi là người đó. Mỗi đêm sửa dăm bảy cái. Cơm ăn, ngủ tại chỗ (nằm đất) bỏ vợ con ở nhà, hy vọng kiếm được chút ít nuôi vợ, mua sữa cho con. Tiền lời chia tứ lục. Hắn rủ tôi nhập vào vốn mua máy hỏng. Lý do xác đáng: Mới ở tù ra khg sẵn vốn. Tôi cũng OK. May còn có lương làm ban ngày đưa về cho vợ. Mọi chi tiêu bản thân nhịn hết.
                              Đến khi hắn tự sửa được khoảng 50% số pan thông dụng, hắn bắt đầu trở mặt. Đỉnh điểm, có một cái TV bị cháy vì quá điện, sửa xong tôi khuyên hắn để theo dõi đã rồi hẵng bán vì máy cũng đã đắp chăn khá lâu, nhưng hắn không chịu, bán liền tay để rút vốn.
                              Y như rằng, sau gần nửa tháng bà chủ máy mới đến kêu sửa (bảo hành). Hắn liền kêu tôi ra, chửi ngay trươc mặt bà khách: "#$%@&... Mày làm ăn như cái con c... tao, bây giờ lo đi mà sửa lại cho người ta, khg thì đ... xong với tao."!
                              Uất quá, tôi xách đồ đến sửa cho người ta, ngay tối đó, tôi thanh toán mọi nợ nần ân oán với hắn. Hắn trả cho tôi số tiền gốc mà hắn đã trưng dụng trong thời gian tôi làm cho hắn (không được thêm 01 đồng lãi nào, tôi cũng bỏ hết, chứ ở lại thì còn bị bóc lột tiếp, mà biết khi nào mới lấy được tiền? Nhà hắn, hắn muốn đuổi mình ra có khó gì...). Không có lấy 01 đồng tiền công của 7 tháng tôi làm thuê cho hắn và dạy nghề cho hắn.
                              Sau khi tôi xách đồ về với vợ, khoảng 6 tháng sau đó thì hắn bán toàn bộ đống chai bao của hắn rồi chuyển qua sửa xe máy, vì "Tao thì đ... nhìn thấy cái gì trong cái TV, mà mày cứ phán như ông trời thế, chứ tao chịu... Bây giờ tao sửa xe máy, cái gì cũng thấy rõ ràng, đỡ nặng đầu". Thế mà hắn cứ tưởng bở. Hix.

                              Vinh là đã giúp đỡ được một con người lầm lỡ bước qua cái giai đoạn khó khăn, gian nan nhất của cuộc đời.
                              Nhục vì đồng tiền to hơn ân nghĩa. Nhục quá, đến bây giờ nghĩ lại vẫn ức. Đồ ăn cháo đái bát (biết là "ăn cháo đá bát" mới đúng, nhưng thằng này đúng là ăn cháo đái bát).
                              Mừng là có topic này có ích để bác nói ra những uất ức trong lòng bấy lâu, như vậy sẽ thanh thản và nhẹ nhõm hơn.Cuộc sống luôn xảy ra những điều khó lường, chúng ta phải chấp nhận thực tế và sống có ích cho xã hội.
                              Hỡi anh em làm kỹ thuật , hãy tự hảo là chúng ta đã làm ra của cải và vật chất cho xã hội chứ không phải là mấy thằng lãnh đạo, mấy thằng kinh doanh. Hãy cố lên...!
                              Hãy gọi tôi khi bạn cần

                              Comment

                              Về tác giả

                              Collapse

                              vi van pham Tìm hiểu thêm về vi van pham

                              Bài viết mới nhất

                              Collapse

                              Đang tải...
                              X