thời học tiểu học, mình rất nhút nhát rụt rè, ít nói. Khi cô giáo hỏi bài, mặc dù biết vẫn ko dám dơ tay phát biểu. Để rồi mấy đứa bạn trả lời đúng thì thấy ganh tỵ với nó
học trung học, cô giáo hỏi ý kiến của mọi người. Mình cũng không dám nói lên ý kiến của bản thân, mà nói cho đứa bạn kế bên phát biểu -> cô giáo khen hay, thằng bạn hãnh diện, mình tủi thân
Tốt nghiệp trung học, rụt rè không dám thổ lộ tình cảm với cô bạn chung lớp mà mình thầm thương trộm nhớ -> đến ngày chia tay mà không nói được lời nào
Tết năm sau, gặp lại cô ấy, cơ hội rất tốt chỉ có hai đứa, nhưng cũng không dám nói
năm sau nữa vẫn thế
năm sau nữa vẫn cứ thế
năm sau nữa, cô ấy lấy chồng. Ngồi một mình đau khổ tiếc nuối
Năm cuối DH, quen 1 cô khá xinh cùng trường, lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm. Tình cảm được đáp lại -> sống như đang trên mây. Rồi một tên con nhà giàu xen vào -> ko đủ tự tin để níu kéo em ở lại. Mất người yêu tập 2
Đi làm part time bị chèn ép nhiều nhưng vẫn cứ thế, chỉ vùi đầu vào ba cái mạch, lập trình.... mặc kệ mọi người xung quanh
Học xong DH, đi kiếm việc cũng không dám tự tin tìm công việc với mức lương cao, trong các công ty lớn, mà chỉ dám nộp vào các công ty nhỏ
Một năm sau khi ra trường làm việc, bị chèn ép, thọc gậy bánh xe, thừa gió bẻ măng của người đời
cứ nhẫn nhịn cho đến 1 ngày không chịu nỗi nữa làm 1 trận te tua tơi tả, quyết định thay đổi bản thân
-> giờ mới có chút tự tin để nêu lên ý kiến bản thân
Nhiều lần muốn viết bài này rồi mà cũng không dám, viết rôi lại xóa
và cuối cùng cũng đủ tự tin để bày tỏ những gì mình nghĩ. Mặc dù biết sẽ có rất nhiều người nói thằng này ngu, nhưng ko sao. Qua bao nhiêu khổ sở, cơm áo gạo tiền, chì, mỏ hàn giờ thằng này mặt đầy mụn và chai lắm rồi
Sau bao năm xa gia đình chịu nhiều khổ cực, tuổi nhục bên cái mỏ hàn, chăm chỉ học hành làm việc, thì thành quả lớn nhất chỉ là chút kiến thức ít ỏi tích lũy dc và tự tin hơn 1 chút và khuôn mặt "hầm hố" vì mụn
học trung học, cô giáo hỏi ý kiến của mọi người. Mình cũng không dám nói lên ý kiến của bản thân, mà nói cho đứa bạn kế bên phát biểu -> cô giáo khen hay, thằng bạn hãnh diện, mình tủi thân
Tốt nghiệp trung học, rụt rè không dám thổ lộ tình cảm với cô bạn chung lớp mà mình thầm thương trộm nhớ -> đến ngày chia tay mà không nói được lời nào
Tết năm sau, gặp lại cô ấy, cơ hội rất tốt chỉ có hai đứa, nhưng cũng không dám nói
năm sau nữa vẫn thế
năm sau nữa vẫn cứ thế
năm sau nữa, cô ấy lấy chồng. Ngồi một mình đau khổ tiếc nuối
Năm cuối DH, quen 1 cô khá xinh cùng trường, lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm. Tình cảm được đáp lại -> sống như đang trên mây. Rồi một tên con nhà giàu xen vào -> ko đủ tự tin để níu kéo em ở lại. Mất người yêu tập 2
Đi làm part time bị chèn ép nhiều nhưng vẫn cứ thế, chỉ vùi đầu vào ba cái mạch, lập trình.... mặc kệ mọi người xung quanh
Học xong DH, đi kiếm việc cũng không dám tự tin tìm công việc với mức lương cao, trong các công ty lớn, mà chỉ dám nộp vào các công ty nhỏ
Một năm sau khi ra trường làm việc, bị chèn ép, thọc gậy bánh xe, thừa gió bẻ măng của người đời
cứ nhẫn nhịn cho đến 1 ngày không chịu nỗi nữa làm 1 trận te tua tơi tả, quyết định thay đổi bản thân
-> giờ mới có chút tự tin để nêu lên ý kiến bản thân
Nhiều lần muốn viết bài này rồi mà cũng không dám, viết rôi lại xóa
và cuối cùng cũng đủ tự tin để bày tỏ những gì mình nghĩ. Mặc dù biết sẽ có rất nhiều người nói thằng này ngu, nhưng ko sao. Qua bao nhiêu khổ sở, cơm áo gạo tiền, chì, mỏ hàn giờ thằng này mặt đầy mụn và chai lắm rồi
Sau bao năm xa gia đình chịu nhiều khổ cực, tuổi nhục bên cái mỏ hàn, chăm chỉ học hành làm việc, thì thành quả lớn nhất chỉ là chút kiến thức ít ỏi tích lũy dc và tự tin hơn 1 chút và khuôn mặt "hầm hố" vì mụn
Comment