Thông báo

Collapse
No announcement yet.

Tâm sự cùng vuthaonguyen

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #76
    Nguyên văn bởi thaithienanh Xem bài viết
    Chiến dịch "hy sinh vì nguời yêu" của mình đã thất bại máy ngày trước rồi
    Lý do là em ấy khóc nhiều quá và mình cũng có chút chút , vậy là cầm lòng hong nổi đành nhắm mắt yêu tiếp thôi

    Chuyện @VTN thì anh em không xen vào hay giúp gì đuợc, tại vì bên lề mỗi câu chuyện đều có nội tình. Phải biết rõ mới ý kiến đuợc
    Đấy con gái là vậy mà, vũ khí là nước mắt. "Người ơi nước mắt hoen mi rồi"
    Nước mắt có thể làm mòn nhiều thứ(xét cả về phương diện vật lí lẫn hoá học)hiiiiiii.Nước mắt làm tan nát cả những người cứng như thép mà
    chả nhẽ thơ Đường có câu: Sớm mai chàng đã đi chưa. Xin đem nước mắt làm mưa giữ chàng
    Mà tình yêu của bạn đang đẹp việc gì phải chia tay nhỉ, thứ nhất khổ cho bản thân bạn và cô ấy.hiiiii. Hai người yêu nhau cùng nắm tay thì sẽ vượt qua mọi thử thách và phấn đấu xây dựng cuộc sống sau này tốt hơn mà. Cái gì tự nhiên thì cứ để tự nhiên.
    Khối chiến hữu trong 4rum còn mơ ước như cậu hiiiiiiiiiii

    Comment


    • #77
      Nguyên văn bởi vuthaonguyen Xem bài viết
      TIN MỚI NHẬN
      Cái cô bé mà em kể vừa nhắn tin cho em: Nội dung A oj.Dao nay a the nao roj?)
      Và gọi điện cho em: Em trả lời giọng lạnh lùng các bác nghe nhé
      Dạo này anh tồi tệ lắm. Thế là cô bé bảo em có việc bận rồi tắt máy
      cuộc gọi hết 47 giây
      Em đã quên đi rồi thế mà người ta lại gọi lại. Giờ em ân hận là đã nghe máy.Các bác thấy thế nào
      Tại sao em lại phải ân hận nhỉ? Lần sao cô bé gọi hỏi như vậy thì em hãy nói: "dạo này anh ổn, còn em thế nào?" xem sao nhé!

      Mà anh hỏi nhỏ này, em có cảm thấy tiếc không vậy? Có lần em hỏi, có nên thay đổi cách sống không? Theo anh nghĩ, nếu em đã ngộ ra một chút đạo rồi thì em nên thấy rằng việc cô bé của em chỉ là một thử thách nhỏ trong đời. Nếu chỉ có vậy mà em thay đổi những gì mà trước đây em cho là tốt, tức là em không kiên định rồi. Kẻo lạc vào "ma đạo" đó nha. Vững tin và lạc quan lên em!

      PT.
      Núi cao bởi có đất bồi
      Núi chê đất thấp, núi ngồi ở đâu?
      Muôn dòng sông đổ biển sâu
      Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?

      Comment


      • #78
        Nguyên văn bởi phanta Xem bài viết
        Tại sao em lại phải ân hận nhỉ? Lần sao cô bé gọi hỏi như vậy thì em hãy nói: "dạo này anh ổn, còn em thế nào?" xem sao nhé!

        Mà anh hỏi nhỏ này, em có cảm thấy tiếc không vậy? Có lần em hỏi, có nên thay đổi cách sống không? Theo anh nghĩ, nếu em đã ngộ ra một chút đạo rồi thì em nên thấy rằng việc cô bé của em chỉ là một thử thách nhỏ trong đời. Nếu chỉ có vậy mà em thay đổi những gì mà trước đây em cho là tốt, tức là em không kiên định rồi. Kẻo lạc vào "ma đạo" đó nha. Vững tin và lạc quan lên em!

        PT.
        Đúng là anh có tuổi nhiều kinh nghiệm sống
        Lần sao cô bé gọi hỏi như vậy thì em hãy nói: "dạo này anh ổn, còn em thế nào?" xem sao nhé!
        có nhiều người cũng khuyên em như vậy. Việc gì phải khổ nhỉ, thậm chí phải sống tốt lên chứ
        Còn câu này anh hỏi em
        Mà anh hỏi nhỏ này, em có cảm thấy tiếc không vậy? Có lần em hỏi, có nên thay đổi cách sống không? Theo anh nghĩ, nếu em đã ngộ ra một chút đạo rồi thì em nên thấy rằng việc cô bé của em chỉ là một thử thách nhỏ trong đời. Nếu chỉ có vậy mà em thay đổi những gì mà trước đây em cho là tốt, tức là em không kiên định rồi. Kẻo lạc vào "ma đạo" đó nha. Vững tin và lạc quan lên em!

        Em không tiếc anh ạ. Điều em ân hận nhất đó là nhân tình đen bạc mà thôi.Phải nói cô bé đó ngày xưa ấy(em cũng hài lòng về mọi mặt và rất nghe lời em anh ạ), phải chăng em nhìn lầm người. Nhiều lúc ngẫm câu của Lão Tử:"Biết mình là khôn ngoan", "Biết người là sáng suốt" phải chăng em chưa biết mình?
        Thực ra em cũng đọc sách về đạo rồi anh ạ. Mặc dù vậy nhiều khi em hơi hoài nghi về đạo(có thể tuổi em còn trẻ). Em thấy có những người sống rất tốt suốt ngày hi sinh vì người khác mà cuộc đời lại gặp nhiều khổ cực cay đắng. Và có những kẻ sống rất ác, tàn nhẫn thì có khi lại được rất nhiều thứ.
        Và nhiều khi người ta dùng "nhân quả" để giải thích điều này. Có những người bảo những người dựa vào thuyết nhân quả là AQ, yếm thế.
        Con người thì luôn muốn nhìn vào những cái ngay trước mặt, còn những cái gì mà họ chưa thấy thì họ chưa tin
        Anh đọc ĐỜI THỪA ấy nhân vật Hộ cũng bị dằn vặt bởi 2 cách sống
        "Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên đôi vai của người khác mà nâng họ trên đôi vai của mình"
        "Phải ác, phải biết giẫm lên vai người khác để sống cho mạnh mẽ"
        Điều em rút ra là :"Sống tốt với đời, chưa chắc đời tốt lại với mình"
        Mà các bác có tin vào 1 điều diệu kì là
        Cô bé yêu em nên mới dựng ra chuyện đó để thử thách em và muốn cho em ổn định các thứ không sa đà vào yêu đương mà quên mọi thứ khác không
        HIIIIIIIIIIIII
        Câu hỏi cực chuối đấy
        Theo bạn có bao người đồng ý với ý kiến trên?

        Comment


        • #79
          Chào ThaoNguyen,
          Nếu thế giới này không có e-va thì hay biết mấy, con người sẽ ít đau khổ hơn. 2 nũa này luôn tự đi tìm theo một lý trí mà con tim dẫn dắt (mình đã ngộ ra khi mình thất tình-con tim không có lý trí mà chỉ biết thổn thức) để rồi gặp nhau gây đau khổ cho nhau lẫn niềm hạnh phúc.
          Để hỏi tại sao em bỏ anh hay anh bỏ em cũng không giãi thích được và cả vì sao anh yêu em thì ngộ cũng không biết mà chỉ biết rằng anh yêu em thật nhiều, kể cả trong suy nghĩ.
          Và một ngày kia tự nhiên tan biến, cảm giác bị mất, hụt hẫng, nhớ nhung nó luôn ẩn hiện để làm mình dằn vặt, đau khổ với câu hỏi tại sao cũng như hối tiếc nêu như…
          Tình yêu chỉ có con tim chứ không có tôn giáo, địa vị, tuổi tác và hình như nó không có biên giới. Mình nhớ TCS trong một bài hát có đoạn “tình như chiếc đinh không”, với bạn lúc này hãy cho rằng bạn là chiếc đinh để móc tạm chiếc tình vậy để nguôi ngoai.
          Nếu bạn yêu bạn ấy thật nhiều như thế thì hãy gặp nhau để nói, nói cho hết những gì mình có để cho cỏi lòng thanh thản, không phải vị tha cũng không phải hối tiếc kể kéo lại (mà nếu bạn giàu lòng độ lượng) rồi thời gian sẽ giúp bạn nguôi ngoai và hy vọng “con tim sẽ vui trở lại”.
          Thân.
          |

          Comment


          • #80
            "nhân - quả" đó là quy luật của tự nhiên. Đã là tự nhiên thì không cảm tính, không thiên vị. Nếu thừa nhận "Thuyết nhân quả" thì hãy lắng nghe sự logic trong nó để đặt lòng tin. Còn phủ nhận nó, ai nói là dám không?

            chúng ta, cái gì cũng đòi khoa học phải chứng minh thì mới tin là sự thực, là tồn tại. Trong khi đó, chính khoa học cũng phải thừ nhận rằng thế giới vi mô là vô tận, thế giới vĩ mô là vô tận, vũ trụ là bao la. Ta không phủ nhận thành tựu khoa học của nhân loại. Song thử gấp hàng ngàn lần, triệu lần những thành tựu khoa học có được, thu nhỏ vũ trụ lại hàng ngàn, hàng triệu lần ta có được một câu chuyện dân gian dễ hiểu "Thày bói mù xem voi". Giả như thành tựu khoa học đang có như sự biết về cái chân voi, thì làm sao có thể chấp nhận được cái sự "con voi nó như cái quạt" . Nếu như ai đó tin vào còn có "cái quạt" trong "con voi" thì lập tự bị đám người rành rẽ cái "chân voi" cho rằng "thần kinh", "không tưởng", phản "khoa học".

            Đọc chuyện "Thày bói mù xem voi", ta dễ dàng thấy cái sự hài trong đó. Nhưng đến lượt chúng ta trong chuyện thì... vũ trụ bao la quá, ta không tin vào cái sự hài của chính mình. Tiếc thay!

            Đôi khi điều kì diệu vẫn sảy ra cho những ai tin nó. Chúc em gặp điều kì diệu.

            PT.
            Núi cao bởi có đất bồi
            Núi chê đất thấp, núi ngồi ở đâu?
            Muôn dòng sông đổ biển sâu
            Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?

            Comment


            • #81
              Nhạc Trịnh Công Sơn và tình yêu

              Nguyên văn bởi VinhNhaTrang Xem bài viết
              Chào ThaoNguyen,
              Nếu thế giới này không có e-va thì hay biết mấy, con người sẽ ít đau khổ hơn. 2 nũa này luôn tự đi tìm theo một lý trí mà con tim dẫn dắt (mình đã ngộ ra khi mình thất tình-con tim không có lý trí mà chỉ biết thổn thức) để rồi gặp nhau gây đau khổ cho nhau lẫn niềm hạnh phúc.
              Để hỏi tại sao em bỏ anh hay anh bỏ em cũng không giãi thích được và cả vì sao anh yêu em thì ngộ cũng không biết mà chỉ biết rằng anh yêu em thật nhiều, kể cả trong suy nghĩ.
              Và một ngày kia tự nhiên tan biến, cảm giác bị mất, hụt hẫng, nhớ nhung nó luôn ẩn hiện để làm mình dằn vặt, đau khổ với câu hỏi tại sao cũng như hối tiếc nêu như…
              Tình yêu chỉ có con tim chứ không có tôn giáo, địa vị, tuổi tác và hình như nó không có biên giới. Mình nhớ TCS trong một bài hát có đoạn “tình như chiếc đinh không”, với bạn lúc này hãy cho rằng bạn là chiếc đinh để móc tạm chiếc tình vậy để nguôi ngoai.
              Nếu bạn yêu bạn ấy thật nhiều như thế thì hãy gặp nhau để nói, nói cho hết những gì mình có để cho cỏi lòng thanh thản, không phải vị tha cũng không phải hối tiếc kể kéo lại (mà nếu bạn giàu lòng độ lượng) rồi thời gian sẽ giúp bạn nguôi ngoai và hy vọng “con tim sẽ vui trở lại”.
              Thân.
              Đúng thật giá thế giới này không có e-va thì hay biết mấy
              Đúng là khi yêu người ta theo lí trí của con tim mách bảo, chứ không phải suy nghĩ của khối óc(phân tích, xét đoán, nhìn nhận).Nhiều lúc mình hay khuyên bạn bè mình, khi yêu đừng nên quá mù quáng chạy theo tình yêu, và phải có điểm dừng để mình nhìn nhận về bản thân mình và người mình yêu.Thế mà khi mình bước chân vào đường yêu mình lại quên mất cái mà mình hay đi khuyên bảo bạn bè. Chả thế trong bài hát TCS có câu "Tình yêu như trái phá con tim mù lòa". Con tim mù lòa đi theo tiếng gọi của tình yêu mà nó đâu có biết đường
              Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi.Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời.Mật ngọt chỉ có chốc lát trên môi, còn mật đắng tồn tại trong ta suốt cuộc đời này chả nhẽ nhạc sĩ TCS nói:"trong cuộc đời này nhiều nỗi buồn hơn niềm vui"
              Giờ mình nhận ra một điều là khi yêu nhau càng gần nhau lại càng dễ xa nhau
              Tình xa như trời, tình gần như khói mây. lúc gần nhau nhiều lại cảm giác nhàm chán, không còn những giây phút hẹn hò đợi chờ và rồi gặp nhau vỡ òa trong hạnh phúc tràn ngập. Đôi khi gần nhau nhiều không thấy giá trị của tình yêu và một ngày kia ta đánh mất nó, hay tự nó rơi mất ta mới hiểu thế nào là giá trị của nó. Có những lúc con tim bóp nghẹt vì đau đớn để rồi hi vọng, thất vọng. Nếu em chỉ là một giấc mơ nhỉ. "Nếu ngày ấy mình đừng quen nhau, thì bây giờ có đâu sầu đau". Giá em không đến bên anh, không cho anh những phút giây ngọt ngào để rồi vụt mất.

              Khi nào bạn nhớ về mối tình của mình hãy nghe nhạc TRỊNH CÔNG SƠN nhé

              Comment


              • #82
                Chao thaonguyen,
                Ngày ấy cũng lâu rồi ThaoNguyen, khi mình công tác tận bên Lào với thời gian tương đối. Mình có người yêu ở quê nhà. Một hôm mình nghe tin người yêu mình phụ bạc, tất cả như sụp đổ, đất dưới chân mình như rung chuyển, một nổi ngẹn ngào trao dâng bởi lòng tin bị đánh mất. Sửng sờ, lạc lõng giữa đất trời mênh mông và mình bước đi, đi không suy nghĩ, đi với nổi đau, đi trong vô định và trước mặt mình là một dòng sông, dòng sông với nước đục ngầu mang phù sa cuồn cuộn chảy vì mùa nước lũ. Mình đã nhảy vào nó với những sãi tay bơi ngược dòng, cứ thế mình bơi, bơi trong uất ức, tủi hổ, cả nước mắt vì mình không thể chấp nhận sự thật là em đã bỏ mình. Mình không biết bơi được bao xa vì dòng nước siết ngược dòng cùng cái lạnh đến lúc mệt nhoài và mình đã buông cho dong song cuốn trôi mình. Mắt nhằm nghiền, mệt mõi, mệt mõi từ thể xác đến tâm hồn và rồi dòng sông đã đưa mình vào bờ…
                Và mình cũng đã chấm đứt cuộc tình sau buổi chiều đó.
                Bạn hãy can đảm lên để thấy rằng tình yêu vẫn còn có duyên của nó “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ..”
                Thân.
                |

                Comment


                • #83
                  Nguyên văn bởi VinhNhaTrang Xem bài viết
                  Chao thaonguyen,
                  Ngày ấy cũng lâu rồi ThaoNguyen, khi mình công tác tận bên Lào với thời gian tương đối. Mình có người yêu ở quê nhà. Một hôm mình nghe tin người yêu mình phụ bạc, tất cả như sụp đổ, đất dưới chân mình như rung chuyển, một nổi ngẹn ngào trao dâng bởi lòng tin bị đánh mất. Sửng sờ, lạc lõng giữa đất trời mênh mông và mình bước đi, đi không suy nghĩ, đi với nổi đau, đi trong vô định và trước mặt mình là một dòng sông, dòng sông với nước đục ngầu mang phù sa cuồn cuộn chảy vì mùa nước lũ. Mình đã nhảy vào nó với những sãi tay bơi ngược dòng, cứ thế mình bơi, bơi trong uất ức, tủi hổ, cả nước mắt vì mình không thể chấp nhận sự thật là em đã bỏ mình. Mình không biết bơi được bao xa vì dòng nước siết ngược dòng cùng cái lạnh đến lúc mệt nhoài và mình đã buông cho dong song cuốn trôi mình. Mắt nhằm nghiền, mệt mõi, mệt mõi từ thể xác đến tâm hồn và rồi dòng sông đã đưa mình vào bờ…
                  Và mình cũng đã chấm đứt cuộc tình sau buổi chiều đó.
                  Bạn hãy can đảm lên để thấy rằng tình yêu vẫn còn có duyên của nó “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ..”
                  Thân.
                  Không ngờ chuyện tình yêu của bạn cũng buồn nhỉ. Đúng là có "oằn mình đớn đau mới hiểu tình yêu là thế nào". Thật khi mà ta bị một ai đó phụ bạc thì ta chỉ buồn vì niềm tin đã đặt nhầm chỗ. Mà niềm tin đã mất đi thì khó có thể lấy lại lắm, những lúc đó cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm tất cả cuộc sống chỉ là những màu xám u buồn. Ta không còn tin vaò những điều tốt đẹp của cuộc sống nữa. Thế mới hay những lời hứa hẹn trong tình yêu đôi khi cũng chẳng đáng tin mật ngọt đầu môi ấy mà. Thế nên câu thơ gì đại ý:
                  "Không phải thời của Romeo và Juliet
                  Cho nên chẳng đứa nào dám chết"
                  Thật ra điều ta buồn là ta không có lỗi mà người lại bỏ ta, nếu ta có lỗi ta có thể quì xuống xin lỗi người ta
                  Và anh đã trả em chiếc khăn em đan. Anh sợ phải nhìn thấy nó
                  Buổi chia tay cuối cùng em nói:"Tất cả là lỗi ở em. Rồi em sẽ phải trả giá".Ai biết em sẽ phải trả giá hay chỉ có anh là phải trả giá đây, trả giá bằng con tim rỉ máu. Ngày xưa anh đã từng bảo cuộc đời này không có những điều tốt đẹp đâu, và em đã đến bên anh thay đổi quan niệm của anh.Em đã đến bên anh những lúc anh mất mát buồn đau. Để rồi em...và anh lại quay lại cách sống của mình để rồi anh nghĩ:"cuộc sống cũng chẳng còn những điều tốt đẹp đâu toàn là giả dối mà thôi".
                  Từ ngày em yêu anh...đã bao lần anh thay đổi câu slogal đề trên điện thoại
                  Từ chỗ "đời là bể khổ","yêu sự chân thật" vì em thật thà mà, và rồi khi em xa anh anh lại đổi "VÔ THƯỜNG", rồi thì "ĐỜI LÀ GIẢ DỐI"
                  Anh cũng chẳng biết những lúc anh buồn, em có bao giờ nghĩ về anh không. Con gái thật ác ở chỗ mình có thể yêu họ hết lòng, nhưng họ có thể vứt mình ra sọt rác như một miếng giẻ rách bằng một lời chia tay
                  Nếu anh là kẻ sống theo kiểu phủi tay chớp nhoáng, thì có thể bây giờ anh chưa mất em, chỉ vì lời hứa với em thôi. Và anh lại có thể bỏ em để em chịu nỗi đau như anh bây giờ.
                  Em ác lắm! Em đã bảo sao không là người yêu thì không thể coi em làm em gái hoặc bạn. Em ơi bạn bè chẳng ai làm tổn thương đến nhau đâu
                  Anh đã nói:"Đã không là người yêu thì cũng không là bạn" em có nghe anh đâu để rồi em...
                  Anh hiểu ra em từ lúc em nói"Anh ơi nếu có người con gái nào khác tốt hơn em, anh cứ yêu đi nhé". Và anh trả lời:"Anh chỉ yêu mình em thôi mà"
                  Em à em không phải là món hàng mà anh có thể so đo về giá cả thay chất lượng cao hơn. Em là con người mà con người không phải hàng hoá
                  Anh biết cuộc sống vẫn trôi. Em vẫn sống, chắc chẳng bao giờ em suy nghĩ và dằn vặt vì những gì em gây ra cho anh đâu. Chỉ còn lại anh mang trong lòng nỗi đau vì em. Vết thương rồi sẽ lành nhưng nó sẽ để lại sẹo
                  Và dù có một cô gái nào khác yêu anh. Anh sẽ thế nào. Sẽ cảnh giác hay rút ra kinh nghiệm từ bài học của em, sẽ khôn hơn, sẽ lợi dụng người ta rồi sẽ vứt bỏ người ta đi hả em?
                  Đã từ lâu anh tin vào số phận vào định mệnh và coi đó là niềm an ủi để mình sống tốt lên. Nhưng những mất mát nối tiếp nhau anh chẳng còn tin vào cái gì nữa. Đôi lúc anh phẫn nộ với số phận của anh. và anh lại quay lại với quan niệm cũ của anh
                  Chắc chẳng bao giờ em đọc được những dòng trên anh viết đâu nhỉ. Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ. Hãy quên anh như quên một trò chơi.

                  PS:Bây giờ anh chỉ còn niềm tin là nếu những chuyện em kể với anh không là sự thật và vì một lí do nào đó em muốn tốt cho anh thì anh còn tin vào những điều diệu kì của cuộc sống
                  Và nó cũng diệu kì như ngày em đến bên anh

                  Comment


                  • #84
                    Chao ThaoNguyen,
                    Nếu thế giới này không tình yêu thì sao nhỉ?.
                    Mình đã tự hỏi với mình như thế. Chắc sẽ không nắng, không mưa, không tóc dài, tóc ngắn, không buồn, không vui và con người sẽ trở thành vô tri, vô giác. Thế giới này không có “sắc màu” để ngậm ngùi, hờn ghen, không căm thù, không chiến tranh một sự an bình đền tận cùng của huỷ diệt.
                    Vậy sao bạn không yêu dù chỉ một lần dẫu biết rằng yêu là đau khổ nhưng bạn có yêu mới biết được chính mình, biết sẽ chia, biết độ lượng, biết vị tha bởi sự ích kỹ của mình đôi khi làm mình yếu đuối, đôi khi làm mình tàn nhẫn.
                    Một lần bị phụ tình hay tình phụ đâu phải là hết, ai lớn khôn không vấp ngã đôi lần.
                    Trong tình yêu, người ấy cần bạn một bản lĩnh chứ không phải một bé ngoan. Những gì đã qua hãy cho nó qua Nguyen ạ vì cuộc sống vẫn trôi, tương lai bạn vẫn cón phía trước chứ không phải ở tít tận chân trời xa lắc.
                    Thân.
                    A mà bạn giống mình là đa sầu, đa cảm. Mình bị mẹ mắng : "...mày mà đa sầu như thế chỉ tự làm khổ mình thôi con ơi. Sao con tôi khổ thế không biết...". Hic, bạn đừng gống mình bạn ạ, khổ lắm.
                    |

                    Comment


                    • #85
                      Nguyên văn bởi VinhNhaTrang Xem bài viết
                      Chao ThaoNguyen,
                      Nếu thế giới này không tình yêu thì sao nhỉ?.
                      Mình đã tự hỏi với mình như thế. Chắc sẽ không nắng, không mưa, không tóc dài, tóc ngắn, không buồn, không vui và con người sẽ trở thành vô tri, vô giác. Thế giới này không có “sắc màu” để ngậm ngùi, hờn ghen, không căm thù, không chiến tranh một sự an bình đền tận cùng của huỷ diệt.
                      Vậy sao bạn không yêu dù chỉ một lần dẫu biết rằng yêu là đau khổ nhưng bạn có yêu mới biết được chính mình, biết sẽ chia, biết độ lượng, biết vị tha bởi sự ích kỹ của mình đôi khi làm mình yếu đuối, đôi khi làm mình tàn nhẫn.
                      Một lần bị phụ tình hay tình phụ đâu phải là hết, ai lớn khôn không vấp ngã đôi lần.
                      Trong tình yêu, người ấy cần bạn một bản lĩnh chứ không phải một bé ngoan. Những gì đã qua hãy cho nó qua Nguyen ạ vì cuộc sống vẫn trôi, tương lai bạn vẫn cón phía trước chứ không phải ở tít tận chân trời xa lắc.
                      Thân.
                      A mà bạn giống mình là đa sầu, đa cảm. Mình bị mẹ mắng : "...mày mà đa sầu như thế chỉ tự làm khổ mình thôi con ơi. Sao con tôi khổ thế không biết...". Hic, bạn đừng gống mình bạn ạ, khổ lắm.
                      Hi. Mình không đa sầu đa cảm đâu bạn à. Mình lạnh lùng cứng rắn, thậm chí cả tàn nhẫn đấy. Đó là những cảm xúc của mình thôi.Mình muốn chia sẻ với mọi người ấy mà.Mình luôn đòi hỏi một sự rõ ràng tỉ mỉ chính xác trong mọi sự việc. Và người yêu mình rất hiểu điều này.Tất cả những gì mình hứa với cô ấy mình đều thực hiện. Cô ấy đã từng nói:"Anh quá tốt!A càng độ lượng bao nhiêu thì em càng cảm thấy có lỗi với anh bấy nhiêu.Anh không đáng phải chịu thiệt thòi như vậy. Chỉ có em là đáng chết thôi. Em ghê sợ cả bản thân em. Em thật khốn nạn. Nếu có kiếp sau em xin được làm vợ anh nhé".Em biết em không đủ tư cách để nói với anh như vậy".Mà nói vậy em có chết đâu hiiiiiiiiiiiTin nhắn của em anh vẫn lưu trong SIM cũ 098xxxxxxx. Anh biết chứ em mới 19 tuổi. Và những gì anh khuyên em có nghe đâu, xã hội đầy rẫy những điều xấu xa, em là một con chim nhỏ bé giữa bầu trời. Em là một đứa trẻ con, em làm sao biết được những điều sẽ xảy ra trong cuộc sống. Với em cuộc sống đơn giản chỉ là đi học,yêu, chơi. Nhưng em ơi cuộc sống phức tạp lắm nó không êm ái đâu, em vẫn không đồng ý với anh là "cuộc đời không người tốt đâu" và đấy những gì cuộc đời đáp trả lại những người sống đúng mực đấy em à.
                      Cũng chính em muốn anh bỏ em. Chứ không phải em bỏ anh. Và anh đã nói em có lỗi gì đâu mà anh bỏ em. Và chia tay. Cuộc đời anh luôn mất mát mà và những sự mất mát đó đều không phải là lỗi của anh.
                      Từ khi yêu em, anh mới sắm di động thật ra anh chẳng muốn dùng nó tý nào. Và những tin nhắn đấy âu yếm, tràn ngập yêu thương. Và anh đã từng đùa:"Nếu mẹ em đọc được, chết cả thằng gửi tin lẫn đứa nhận tin".Rồi chúng mình suốt ngày gọi điện cho nhau, gọi đến hết tiền trên SIM, hiiiii. Mỗi lúc em gọi cho anh anh lại trêu:"Dại trai" em dỗi và anh lại nói:"Phải có đứa dại gái mới có người dại trai". Và những lần em về quê, em nhớ anh em gọi máy bàn:"Để rồi em bị mẹ mắng, khi nhìn hóa đơn điện thoại có số lạ, và em phải nhận". Anh hay trêu em:"Nay mai có con. anh sẽ bảo nó mẹ nó tán bố nó trước đấy".Vì em ngỏ lời trước với anh mà.Hiiiiii. Anh chỉ nhớ kỉ niệm chúng mình đi trong mưa rét, anh quàng khăn của em đan. khăn sọc đen trắng mà anh trêu là ngựa vằn". và cái buổi tối mà anh sắm điện thoại cùng em sóng bước bên nhau trong mưa em cầm ô và tự nhiên khoác tay anh. em còn nói:"Chồng em giỏi nhỉ".Hiiiii. Em thật trẻ con
                      Lần đầu anh đến nhà em cũng là trời mưa rét. Lúc anh về em dịu dàng kéo lại cổ áo cho anh và còn ý nhị hỏi anh có tiền ăn chưa. Hiiiiii. Anh đùa em:"Em đầu tư đi". Anh hay trêu em vậy. Phải chăng những tình yêu trong mưa đều kết cục như các phim tình cảm lãng mạn. Từ ngày yêu em anh mới đi xe bus. Hi 2 tuyến 18 và 09 là 2 tuyến anh đi nhiều nhất đấy em có biết không. Hình như đó là định mệnh nếu xét theo duy tâm 18=1+8=09 hiiiii. Bây giờ cứ mỗi lần đi qua chỗ em. Anh lại có một cảm giác gì đó buồn buồn. Anh hay trêu em:"Anh chưa biết hôn đâu". Hiiiii. Thế mà lúc hôn nhau em bảo anh nói dối. Cái này cho anh giữ bí mật nhé. Nhớ có dịp em nhắn tin cho anh:"Bao giờ ra tết em thi xong em sẽ làm anh là người hạnh phúc nhất trên đời". Thế nhưng chẳng có một điều gì nói trước được. Giờ đây chỉ mình anh còn lại những nồng nàn. Hiiiiii thôi anh tạm dừng bút đây.
                      Đành rằng mỗi lần vấp ngã là mỗi lần bớt dại. Nhưng trong tình cảm thì không như vậy đâu, mỗi chuyện xảy ra đều làm ta cảm thấy ân hận day dứt và suy nghĩ...

                      PS:Bây giờ anh chỉ còn niềm tin là nếu những chuyện em kể với anh không là sự thật và vì một lí do nào đó em muốn tốt cho anh thì anh còn tin vào những điều diệu kì của cuộc sống
                      Và nó cũng diệu kì như ngày em đến bên anh
                      Last edited by vuthaonguyen; 10-04-2008, 21:26.

                      Comment


                      • #86
                        Tình đôi ta thật buồn
                        Như lứa hoa nở muộn
                        Tình yêu không trọn vẹn
                        Buồn mỗi ngày buồn hơn
                        Last edited by cooloo; 11-04-2008, 08:43.

                        Comment


                        • #87
                          Sao nhiều người giống tui thế . vô tình vào đây đọc những dòng này bùn ghê

                          Comment


                          • #88
                            tản mạn với các anh ...

                            Em không có ý tranh luận, khen chê hay ... gì gì, chỉ là em muốn "xía vô những lời vô duyên" của một người không cùng phái tính với các anh xem thử có gì khác chăng.

                            "nhân - quả" đó là quy luật của tự nhiên. Đã là tự nhiên thì không cảm tính, không thiên vị. Nếu thừa nhận "Thuyết nhân quả" thì hãy lắng nghe sự logic trong nó để đặt lòng tin. Còn phủ nhận nó, ai nói là dám không?

                            chúng ta, cái gì cũng đòi khoa học phải chứng minh thì mới tin là sự thực, là tồn tại. Trong khi đó, chính khoa học cũng phải thừ nhận rằng thế giới vi mô là vô tận, thế giới vĩ mô là vô tận, vũ trụ là bao la. -phanta-
                            - "Phật thuyết nhân quả" nhưng đến thập nhị nhân duyên thì ngài lại cho thấy nhân duyên mới là luật, nhân quả chỉ là tương quan có tính hệ thống . Vì từ nhân đến quả phải có duyên. Trong "Trung quán luận", Long Thọ Bồ Tát lý giải điều này rất rõ ràng với những câu hỏi sắc bén : "Từ nhân đến quả, thì trong quả có nhân không ? Nếu có thì tới 2 nhân : một nhân có trước và một nhân còn trong quả --> sai với luật nhị trùng. Nếu trong quả không có nhân thì giữa quả và nhân kia có tương quan nào ? sao gọi là luật ? v.v... Quả kia đến từ nhân, thì ... v.v..."
                            (xin tìm đọc Trung Quán Luận - Long Thọ Bồ Tát).

                            - Khoa học hiện đại đã chứng minh vũ trụ giới nội, còn tư tưởng cũ cho rằng thế giới vi mô và vĩ mô là vô tận đã có chỗ nghịch lý : vi mô có giới hạn cuối cùng là chân không, chỉ có thông tin của giới vi mô mới là vô tận. Vĩ mô cũng thế, nó trôi dạt, dãn nở với tốc độ ngày càng cao, 11 chiều không gian ngày càng thoát ly mạnh mẽ --> tốc độ vật chất là tốc độ ánh sáng --> chân không hàm năng không vật chất (unmatherial energie space - UES) --> chân không là giới hạn của vũ trụ.

                            Cách đây hơn 2.000 năm, Lão Đam (Lão Tử) nói : "... mọi cái nhỏ nhất đều chứa nó, mọi cái lớn nhất đều nằm trong nó" Khái niệm chữ "Đạo" của Lão Tử sao mà giống cái "chân không diệu viễn" của Phật và của khoa học đương đại đến thế !!!

                            Hiển nhiên đây chưa phải là cuối cùng của phát kiến vũ trụ học, em chỉ bổ sung "chút xíu" vũ trụ học đương đại mà thôi.

                            Nếu thế giới này không có e-va thì hay biết mấy, con người sẽ ít đau khổ hơn. -vinhnhatrang-
                            Em nghĩ khác : đàn ông (các anh) sẽ khổ hàng triệu lần khi không có E-Va. Cũng như E-Va (và em nữa) phải khổ hàng triệu lần khi không có đàn ông. Sự tồn tại của các miền và các thể đối lập và phân cực trong một tương tác có tính hệ thống và tất yếu, bản thân nó là cơ sở và là nội hàm của hạnh phúc và khổ đau, chia ly và hòa hợp.

                            Cuộc sống luôn luôn tuyệt vời, chỉ có những người không biết tìm và giữ những tuyệt vời đó trong cuộc sống.

                            Tình yêu là tuyệt vời, đầy rầy yêu thương, khát khao, ước vọng và hạnh phúc, không tin cứ hỏi ... ông xã em mà xem. Hihi.

                            Lan Hương.
                            ================================

                            Em viết bài này dưới sự hỗ trợ của ông xã.
                            Last edited by lanhuong; 11-04-2008, 07:58.

                            Comment


                            • #89
                              Nếu thế giới không có e-va, thì thế giới không còn là thế giới. Trong tự nhiên, để tồn tại được thì hệ phải cân bằng. Có dương thì phải có âm. Có lực thì sẽ (phải) có phản lực... Nếu không tự nó sẽ bị phá vỡ (vỡ thành cái gì nhỉ?). Có phải vậy không LanHuong? Nếu đúng vậy thì xin LanHuong và ông xã giải thích giùm: trong thế giới tự nhiên, "phản vật chất" là gì?

                              PT.
                              Núi cao bởi có đất bồi
                              Núi chê đất thấp, núi ngồi ở đâu?
                              Muôn dòng sông đổ biển sâu
                              Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?

                              Comment


                              • #90
                                bác phanta hiện đang ở độ tuổi trẻ,trung niên hay già vậy? câu nói của bác thì buồn thật, cả đời cũng ko học dc Đạo.
                                xin góp vài ý với bác phanta nghen, đàn ông và đàn bà thì cũng chung nhau 1 chữ đàn. vật chất và phản vật chất thì cũng chung nhau 1 chữ vật chất. đàn ông và đàn bà chung nhau 1 chữ đàn nhưng khác nhau ở chỗ ......... " chỗ mà ai cũng biết là chỗ ấy đấy" (theo phong cach harry ). thế thì phản vật chất cũng chỉ khác vật chất ở cái chỗ.............. quên mất tiêu rồi, để lục lại cuốn sách lượng tử, thì nó cũng là vật chất thôi mà.
                                PS: chữ đàn mà e nói ý là chữ " con người " ấy.

                                Comment

                                Về tác giả

                                Collapse

                                neo9x Tìm hiểu thêm về neo9x

                                Bài viết mới nhất

                                Collapse

                                Đang tải...
                                X