Thông báo

Collapse
No announcement yet.

tâm sự của thanh niên tuổi 20

Collapse
X
 
  • Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • tâm sự của thanh niên tuổi 20

    viết trên blog tôi http://comaythanky.blogspot.com/
    "Đam mê và thích thú là hai phạm trù khác nhau. Khi bạn thích một điều gì đó, hay một công việc bạn sẽ muốn làm nó, nhưng khi gặp khó khăn bạn sẽ nhanh chóng chán nản và rời bỏ điều mình đã từng thích. Nhưng đam mê thì khác, nó giống như ngọn lửa cứ âm ỉ cháy và chỉ trực chờ bùng lên khi có cơ hội. Ngọn lửa này không khi nào dập tắt được." riêng tôi thấy câu này rất đúng với tôi. Tiếp xúc với đồ điện tử từ năm 5 tuổi-lúc anh trai tôi buôn ve chai mang về nhiều đồ điện tử cũ. Tới năm lớp 7,tôi băt đầu học điện trong chương trình vật lí 7.Đam mê bắt đầu từ đó.Hè LỚP 7,tôi say mê 20/24 giờ loay hoay với mớ dây điện,pin 3v và bóng đèn. Cha mẹ trách móc,ngăn cản khiến tôi phải chui vào nhà kho cũ để nghịch ngợm.Vì thiếu ánh sáng,mắt tôi bị cận 2,5 độ sau 3 tháng.Thực sự sốc ! cho đến năm lớp 9,nó là 3,5 độ. tôi vẫn say mê điện,vẫn lao như bay về nhà sau mỗi buổi học.Rồi tôi viết thư tay năn nỉ anh cả mua cho cây hàn chì từ sài gòn gửi về.Ngày cầm trên tay cái mỏ hàn,tôi sướng như thể người lớn bây giờ trúng độc đắc. Cả ngày tôi cặm cụi bên chiếc bàn gỗ,làm bạn với cây hàn,nhựa thông cùng mớ bo mạch cũ tôi lượm được.Đó là những ngày ngửi khói nhựa thông cay xè mắt,mắt xưng vì nhìn quá lâu,cơm nước bỏ bê mà chẳng thấy đói.Những ngày đẹp nhất trong đời......
    .......Rồi tôi lên cấp 3,gia đình hy vọng tôi đỗ đại học nên phải cố gắng mà học đi.Cha mẹ chính thức ngăn cấm không cho tôi nghịch điện.Lịch học thêm dày đặc,mà bây giờ nghĩ lại tôi thấy tiếc cho thời gian đó.3 năm trôi qua,tôi chỉ dám nghịch lén điện,có chăng là được sửa bóng đèn compact cũ rồi bán lấy tiền (mua cũ 2k bán 15k ) và thỉnh thoảng dòm trộm anh làm kích thắp sáng.Học chữ ư,tôi không ham thích nhưng bị ép..Tôi bức bối ,tôi tìm đến game như một người bạn tâm sự . ..thời gian trôi,cũng tới ngày thi đại học,tôi chọn thi khoa điện tử của đại học bách khoa đà nẵng......và tôi trượt với 16 điểm ! tôi ngang bướng chọn học trường nghề khoa điện tử công nghiệp....cuối năm 2,tôi bỏ học.vì sao ??? vì nghiện game,vì tôi không thích học PLC, không thích quấn máy biến áp.Nhưng tôi cực nghiền làm mạch in và vẽ mạch với orcad.Cái ngày tự tay làm mạch in dùng ic 4017 chạy sáng 15 con led xếp thành hình trái tim,tôi thực sự như đang mơ- cái mong ước mà hồi 13 tuổi tôi hằng khao khát. .........rồi sao,mẹ bảo tôi về quê.tôi kiếm cho mình công việc chuyển vật tư ở công trường hóa lọc dầu.Nhưng chỉ làm được 3 tháng,tôi lại bỏ chạy....Các bạn biết tôi tính gì không.tôi tính cầm 5 triệu đồng làm mạch in rồi bán ra kiếm tiền ! oai chưa,nghe như dự án khởi nghiệp .Nhưng tiền đâu chẳng thấy,thấy đói với nợ tiền phòng . May mắn mỉm cười,tôi được bạn cũ dắt theo làm sơn nước.những ngày đói khát qua đi.Nhưng ở tập thể chẳng thể nào mà làm mạch được,cuộc sống cứ loanh quanh ngày 8 h đi cày,tối về ngủ. NHẠT !.tuổi trẻ trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng,tôi sợ mình bỏ rơi ước mơ năm xưa,ước mơ được tự mình làm ra mạch điện và chạy thử nó. Hôm nay,hà nội mưa lạnh,tôi quyết định nghỉ nghê sơn quay lại ý đinh làm mạch rồi bán.nghe xa vời với kẻ nông cạn như tôi.Nhưng tôi vẫn muốn thử.liệu ước mơ có thành sự thật.... hà nội 7/11/2016 viết trên blog tôi http://comaythanky.blogspot.com/

Về tác giả

Collapse

thienthachmu Tìm hiểu thêm về thienthachmu

Bài viết mới nhất

Collapse

Đang tải...
X