Nhóc nghĩ hoài cổ không phải là hội chứng xã hội như anh nói. Nó chỉ là tâm lý thông thường của mọi người.
Khi ngành dệt may lên đến đỉnh điểm của nó, thì những chiếc áo đan tay trở nên đắt giá. Nhạc cụ điện tử đạt được đỉnh cao của âm thanh trung thực, thì người ta lại nuối tiếc những tiếng tạp âm của nhạc cụ thông thường, như tiếng ngón tay trái vuốt miết nho nhỏ trên sợi dây đàn guitare, tiếng vĩ cọ cót két nhè nhẹ vào sợi dây violine...
Dân nghe nhạc chơi Hi end, không nhất thiết là hoài cổ, vẫn có rất nhiều người đi tìm cái âm chất hay trong những thiết bị tối tân. Nhưng số hoài cổ lại khá đông, nên đôi khi ta cứ nghĩ Hi End là hoài cổ.
Giữa cái hay và cái trung thực, mặc dù không phải lúc nào cũng đồng hành bên nhau, nhưng nó vẫn luôn bổ sung cho nhau. Và cái trung thực, cũng có nhiều kiểu trung thực. Diễn tả hoàn hảo, trong vắt âm chất của một cây đàn trong một studio cách âm hoàn toàn là một dạng trung thực. Trong khi đó, thu tóm cả một không gian ầm ỹ của một sân vận động, lột tả hết những sống động của một rừng tạp âm là một dạng trung thực khác.
Tuy nhiên, không phải tất cả dân chơi Hi End đều là người giỏi điện tử, nên vẫn có rải rác những người nói theo kiểu "trớt quớt" như anh Châu diễn tả. Cũng có những người có đôi tai không giống ai, hay cái gout nghe nhạc không giống ai, nên cái hay của người này lại không giống cái hay của người khác.
To: anh Greenage: tranh luận như thế này vẫn còn là quá nhẹ nhàng, chưa gọi là nảy lửa được.
Khi ngành dệt may lên đến đỉnh điểm của nó, thì những chiếc áo đan tay trở nên đắt giá. Nhạc cụ điện tử đạt được đỉnh cao của âm thanh trung thực, thì người ta lại nuối tiếc những tiếng tạp âm của nhạc cụ thông thường, như tiếng ngón tay trái vuốt miết nho nhỏ trên sợi dây đàn guitare, tiếng vĩ cọ cót két nhè nhẹ vào sợi dây violine...
Dân nghe nhạc chơi Hi end, không nhất thiết là hoài cổ, vẫn có rất nhiều người đi tìm cái âm chất hay trong những thiết bị tối tân. Nhưng số hoài cổ lại khá đông, nên đôi khi ta cứ nghĩ Hi End là hoài cổ.
Giữa cái hay và cái trung thực, mặc dù không phải lúc nào cũng đồng hành bên nhau, nhưng nó vẫn luôn bổ sung cho nhau. Và cái trung thực, cũng có nhiều kiểu trung thực. Diễn tả hoàn hảo, trong vắt âm chất của một cây đàn trong một studio cách âm hoàn toàn là một dạng trung thực. Trong khi đó, thu tóm cả một không gian ầm ỹ của một sân vận động, lột tả hết những sống động của một rừng tạp âm là một dạng trung thực khác.
Tuy nhiên, không phải tất cả dân chơi Hi End đều là người giỏi điện tử, nên vẫn có rải rác những người nói theo kiểu "trớt quớt" như anh Châu diễn tả. Cũng có những người có đôi tai không giống ai, hay cái gout nghe nhạc không giống ai, nên cái hay của người này lại không giống cái hay của người khác.
To: anh Greenage: tranh luận như thế này vẫn còn là quá nhẹ nhàng, chưa gọi là nảy lửa được.
Comment